Có những thứ đã từng rất nhỏ bé, nhưng lại mang theo cả một thời tuổi thơ. Nokia 3310 chính là một trong số đó. Giữa thế giới công nghệ đang phát triển từng ngày, có lẽ không ít người vẫn thỉnh thoảng nhắc lại chiếc điện thoại “huyền thoại” này bằng một nụ cười nhẹ nhàng, như thể nhớ về một người bạn cũ lâu năm.
Nokia 3310 ra đời vào thời điểm điện thoại di động vẫn còn là điều gì đó khá mới mẻ với nhiều người. Nhưng nó không cần phải bóng bẩy, cũng chẳng cần thông minh. Nó chỉ đơn giản là một chiếc điện thoại – đúng nghĩa là một thiết bị dùng để gọi và nhắn tin. Và có lẽ chính sự đơn giản ấy lại khiến người ta thương nó nhiều hơn.
Chiếc máy nhỏ gọn, cầm vừa tay, có độ cong nhẹ ôm sát lòng bàn tay một cách tự nhiên. Màn hình đơn sắc, chữ hiển thị rõ ràng, bàn phím bấm “đã tay” – từng phím đều tạo cảm giác chắc chắn mỗi lần chạm vào. Chẳng cần cảm ứng, chẳng cần lướt, chỉ cần nhấn và bấm – đơn giản nhưng hiệu quả.
Một điều mà ai từng dùng Nokia 3310 chắc chắn sẽ không quên: độ bền phi thường. Rơi vài lần? Không sao. Văng khỏi tay khi đang chạy xe? Cứ nhặt lên lắp lại pin là dùng tiếp. Có người còn ví nó như “cục gạch thần thánh” vì dù trải qua bao lần va đập, chiếc máy vẫn hoạt động ổn định như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong một thế giới mà điện thoại ngày nay có thể “vỡ tan” chỉ vì một cú rơi nhẹ, 3310 lại nổi bật như một biểu tượng của sự bền bỉ và tin cậy.
Pin cũng là điều khiến nhiều người hoài niệm. Một lần sạc có thể dùng cả tuần, thậm chí hơn, nếu chỉ dùng để nghe gọi, nhắn tin. Không có cảm giác lo lắng vì phải mang sạc dự phòng hay tìm ổ điện mọi lúc. Chỉ cần sạc đầy một lần, rồi yên tâm dùng cả tuần. Đó là cảm giác mà rất ít chiếc điện thoại hiện đại nào còn có thể mang lại.
Và tất nhiên, không thể không nhắc đến trò chơi “Rắn săn mồi” – Snake. Trò chơi đơn giản đến mức tối giản, nhưng lại gây nghiện đến không ngờ. Những buổi học lén chơi dưới bàn, những giờ nghỉ trưa cầm máy canh từng bước rắn bò, tránh va chạm, ăn thêm điểm. Snake không chỉ là trò chơi, nó là ký ức tập thể của cả một thế hệ.
Nokia 3310 còn là chiếc điện thoại khiến con người gần nhau hơn. Không có mạng xã hội, không có camera selfie, không có tin tức dồn dập. Chỉ có những cuộc gọi thật sự, những tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc. Người ta nói chuyện với nhau nhiều hơn, viết những dòng tin nhắn chậm rãi và đầy suy nghĩ. Có thể vì vậy mà tình cảm khi ấy, cũng sâu và thật hơn chăng?
Dù ngày nay công nghệ đã đi rất xa, với những chiếc smartphone có thể làm gần như mọi việc, thì 3310 vẫn có chỗ đứng riêng trong trái tim những người từng cầm nó. Một số người còn giữ lại chiếc máy như một kỷ vật, một dấu mốc gắn với quãng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ. Và đôi khi, có người tìm mua lại nó, không phải vì cần, mà chỉ vì muốn một lần nữa cầm lại cảm giác xưa.
Nokia 3310 không phải là chiếc điện thoại tốt nhất theo tiêu chuẩn hiện đại. Nhưng nó từng là chiếc điện thoại “đủ” – đủ dùng, đủ bền, đủ gắn bó, đủ để lưu lại trong trí nhớ của biết bao người.
Nếu bạn có lần chạm vào 3310, có lẽ bạn cũng sẽ hiểu – đó không chỉ là một chiếc máy, mà là một phần ký ức mà ta vẫn thỉnh thoảng quay về.